Wednesday, February 19, 2020

Dưới trăng non

Dưới trăng non

Dưới trăng non



 Tháng Mười, trời nhanh tối. Vừa mới rát nắng đã lại trăng trên đầu. Vệt khói từ những nóc nhà loang ra thung lũng tan dần đi. Bích vừa rơi xuống cái gì đó rất sâu, rất ẩm. Cảm giác như vậy bởi cả người Bích tê cứng lại. Có mùi rơm mới. Mùi phân bò. Mùi nấm sò bị vò nát. Mùi tôm đẻ trứng... Cả mùi nước đái của thằng cu Pho nữa. Bích thiếp đi. Trăng non ngơ ngác trên kia.
Bà già cắp thằng cháu vào nách, đi rửa rau. Nó sốt nên quấy khóc, bà không nấu được cơm. Thằng bố nó đi làm thợ xây mãi tận Hòa Bình, hôm trước ngã giàn giáo tưởng chết, nghỉ vài hôm lại khăn gói đi rồi. Ở làng, người đi làm thuê đông hơn hội. Hết vụ lúa là tỏa đi tứ xứ kiếm ăn. Đồng tiền tích cóp mang về làm nhà làm cửa, mua nọ kia, chứ ở nhà có vài sào ruộng thu vài tạ thóc ăn vèo cái hết, lại đong gạo quanh năm. Bà ngoài 70 tuổi vẫn cố trông cháu bé cho các con đi kiếm tiền. Bé Su học lớp 2 phải đi bộ đi học, không ai đón được. Nhiều hôm nó la cà về đến nhà đã tối. Thằng Pho khóc ré lên, bà già vứt nắm rau xuống chậu nước, khẽ gắt, cha bố nhà anh, khóc lắm thế, ai mà trông được. Con mẹ mày nay lại tăng ca rồi, mãi chẳng về. Thằng bé nóng hầm hập. Bà già hốt hoảng gọi con Su: - Su ơi, chạy sang nhà thím Mận bảo thím sang ngay đây. Đi nhanh lên, em mày sốt quá rồi.
Con bé Su hóng cơm chín, đang ngồi chải tóc cho búp bê vâng một cái rồi chạy vụt đi. Búp bê tóc vàng rối bời, váy áo rách nát, một cánh tay rơi ra lăn trên nền đất. Món đồ chơi duy nhất của nó. Bên cạnh là đống vải vụn đủ màu mẹ nhặt từ nhà máy về cho.
Thím Mận lột quần áo thằng Pho ra lau nước ấm.Tìm mãi mới được gói thuốc pa min đút trong cái túi vải có trăm thứ bà giằng. Bà giữ tay chân, thím đổ thuốc vào miệng thằng bé. Thằng Pho ho sặc sụa, rồi giãy lên khóc. Khóc mãi nó ngủ thiếp đi. “U cho nó ăn gì chưa đấy”? “Ăn cơm nhai rồi”. “U nhai á”? “ Ừ, nó quấy có nấu được cháo đâu, bột ăn liền mẹ nó để kia nhưng nó ngán rồi không ăn”. “U răng ria thế nhai lây bệnh ra, có khi nó đói, con về nấu cháo cho nó vậy”. Thím Mận nhìn cái gân xanh lè vắt ngang sống mũi thằng Pho mà ái ngại. Thím Mận mới ở nhà tuần nay do sảy thai, chứ mọi khi thím đi làm thuê trên cửa khẩu, tháng mới về. Thím kể, thím và nhiều người nữa làm thuê, đi ủng kín mít tay chân, ngâm rửa hoa quả trong cái bể nước lớn, rồi đóng thùng, bốc lên xe cho họ chở về nội địa Việt Nam tiêu thụ. Chả biết nước rửa là gì, nhưng dính dấp lâu ngày móng tay bị cong vẹo, đen thui. Hôm trước bê bát đi rửa, ngã đập người xuống, sảy thai nên về quê. Tiền tích cóp lại thuốc thang hết. Nhưng cảnh nhà thím, chồng đi xe ngựa, các con đã lớn còn đỡ hơn nhà Bích nhiều.
Đây Bích đi làm công nhân may cách nhà 20 cây số, xe máy kèo kẽo trên đường. Làm thêm, tăng ca rạc người. Bích bảo, chịu khó vẫn có vài triệu nuôi con, chứ ở nhà làm ruộng thì chết hơn, lấy gì ăn. Hôm nào đỡ việc Bích về tầm cuối chiều, hôm nào tăng ca, Bích về lúc nửa đêm. Bà già không biết dùng điện thoại nên Bích chỉ gọi về dặn nhờ hàng xóm, dạo này gọi thím Mận. Mận tuy là em nhưng lại hơn tuổi Bích, cùng cảnh làm dâu nên thương nhau. Khi nãy, lúc nấu cháo, Mận có gọi cho Bích, không thấy nghe, sốt ruột.
Mận bê bát cháo đưa cho mẹ chồng rồi đi gọi người tìm Bích. Tiếng chân thím khua vào bóng tối trong con ngõ. Mùi rơm được nắng sục lên.
…Bích mơ thấy buổi trưa ấy. Sau mấy giờ may cố để kịp xuất hàng đi, nhịn không đi vệ sinh, bụng Bích cứng lại. Hóa ra 10 phút vệ sinh cá nhân giữa buổi đã thành quen, thành kỹ năng kỹ xảo lại quan trọng thế. Trưa quá giờ bụng căng tức mà không đi được. Có 45 phút ăn và nghỉ trưa để kịp ca chiều. Chao ơi, té ra cái lối sinh hoạt hà khắc của công nhân may khiến cho cái việc vệ sinh cũng phải theo giờ. Cái điện thoại cũng biết chấp hành kỷ cương, chỉ được reo lúc này và tối đang reng reng. Đầu dây bên kia tiếng mẹ chồng gấp gáp: “Mẹ mày xin nghỉ về ngay, thằng Pho ở lớp bị cô giáo đánh chảy máu mũi đang ở trạm xá đây này”. Trời, ơi, gì cơ? Cô giáo đánh con Bích sao? Xin nghỉ à, mất toi thưởng của tháng này rồi, bao công sức đi tong, mấy trăm bạc quý lắm chứ. Nhưng con quan trọng nhất, sao lại đánh con Bích như vậy được. Bích buông khay cơm, vơ cái áo chống nắng chạy đi tìm tổ trưởng xin nghỉ. “Vô kỷ luật, làm dây chuyền mà nghỉ đột xuất ai thay vào được”- tổ trưởng gắt, lườm nguýt. “Nhưng con em đang gặp nguy hiểm, em phải về, chị kỷ luật em cũng được”. “Kỷ luật thì xong à, tôi phải đi tìm người thay chị đây, cắt hết công hôm nay nhé”. “Cắt thì cắt, chả quan trọng”- Bích nói rồi cắm cổ lấy xe máy phi về trạm xá gần trường con. 
Vậy là cả sáng ngồi may bị cắt luôn chỉ vì nghỉ đột xuất. Ở đây là vậy, muốn nghỉ phải xin trước. Bố mẹ có mất cũng chỉ được nghỉ một đến hai ngày là cùng. Nhưng biết sao được, làm việc theo dây chuyền phải tuân theo kỷ luật nghiêm khắc, chậm một chút là chậm hàng. Tiền lương 5 triệu nhà quê quý lắm. Thôi cố vậy. May là Bích vừa tham gia tổ chức Công đoàn, được quan tâm một số thứ, được mua bảo hiểm y tế, mọi năm làm gì có. Ngay tối ấy, cô giáo và lãnh đạo nhà trường đến xin lỗi. Bích nghĩ một hồi rồi cũng bỏ qua nhưng Bích cho con nghỉ học ở nhà để bà nội trông.
Nhiều người bảo Bích có mắt lá răm, lông mày lá liễu sẽ khổ suốt đời. Bích chẳng tin, làm công nhân tối ngày bịt kín mặt mũi, lấy anh chồng làm thợ thì có gì mà lo khổ vì đào hoa. Có chăng là khổ vì sự thiếu tiền. Mỗi lần có sự gì lại chạy cuống đi vay. Mấy tháng trước chồng bị ngã giàn giáo nằm viện hàng tháng, tiền dành dụm được cũng đã chi kiệt. Bích không có thời gian chăm con. Nhiều hôm về, bếp lạnh tanh, mấy bà cháu ngủ gà gật, lợn mò vào sục tung chái bếp. 
Làm công nhân cả ngày ngồi máy, rời ra là cắm cổ đi về con con cái cái bao việc, cơm nước xong ngủ cho nhanh nhưng cũng còn sạch sẽ, nắng chẳng đến đầu, mưa không đến mặt. Nhìn xoong nồi đồ đạc lộn tùng phèo trong cái cảnh nhà quê rơm rạ Bích thấy ngán. Nhiều lần Bích bàn với chồng đi thuê trọ gần nhà máy để tiện làm, rồi dành dụm mua miếng đất làm nhà. Bà nội thằng Pho gạt phắt đi, bà lo ra chỗ đông người, chồng vắng nhà rồi hư hỏng. Bích im lặng. Bích nghĩ đến chị Sen xinh gái, chồng con rồi nhưng lại yêu anh chàng giám đốc người Đài Loan. Tình qua tình lại, chị có bao váy áo, túi xách đẹp, rồi cả một món tiền không nhỏ. Hôm trước chị bị chồng đánh te tua vì hình như chuyện đến tai anh. Chị Sen ôm tiền trốn anh chàng Đài Loan. Nhưng ai ngờ được, anh ta yêu chị thật lòng, đi tìm chị khắp nơi, gặp cảnh sát báo tin mất tích vợ chưa cưới. Ảnh của chị dán khắp nơi công cộng. Người ta về quê chị, phát hiện chị đã có chồng con. Anh ta như phát điên, lục tung khắp nơi tìm chị để hỏi cho ra lẽ. Giờ chắc chị đang chết chẳng được, sống không xong, nhục nhã, ê chề nằm xó xỉnh nào đó.
Cơn đau mơ hồ đến từ đâu đó rất xa xăm, ăn cắp mất giấc mơ và ý nghĩ của Bích. Bích không thể mở mắt. Trong đầu hiện ra cảnh Bích phải nằm viện một tuần vì ngộ độc do ăn thịt mua ngay cổng nhà máy dạo nọ. Bác sĩ cảnh báo, thịt ôi thiu được tẩm hàn the và hóa chất. Bích từ lần đó cũng chừa dần thói quen mua hàng gần nhà máy. Nhưng ngẫm ra, làm gì có thời gian mà đi chợ, mở mắt ra đi rồi, tối muộn mới về.
Bích bỗng nhói buốt thấu tim khi cố đưa tay sờ lên mặt mình. Bích đang ở đâu thế này? Vài ngày nữa, Bích được đại diện cho tổ đi dự hội nghị công nhân xuất sắc vì đã có sáng kiến trong sản xuất. Việc Bích nghĩ ra cách ghim một đầu vải khi may cho đường may không bị lệch và vải không trôi mà được đánh giá cao thế. Vải lỗi hầu như không có. Công ty tiết kiệm được một khoản lớn. Bích háo hức mong chờ ngày đó lắm, thấy bảo vừa được biểu dương, đồng thời Bích sẽ được đi học một lớp về may cao cấp hơn. Vừa nghĩ thế, Bích bỗng thấy mình chìm xuống một cái gì đó ướt đẫm. Mùi tanh nồng xộc lên mũi.
Thím Mận và mấy người trong xóm đã tìm thấy xe máy của Bích cong vẹo nằm chỏng chơ ở mương nước, cạnh đó là cái hố. Hố sâu họ đào để chôn cột điện cao thế, chưa có cột nên rào lại, trải rơm ở dưới. Không hiểu Bích ngã kiểu gì. Mọi người xúm lại rọi đèn xuống. Bích nằm nhắm nghiền mắt, vai áo đẫm máu. “Ối giời ơi, chị Bích ơi, chị bị tai nạn gãy tay mất rồi”- thím Mận kêu rú lên, rồi đưa tay tát vào má Bích. Bích khẽ rên lên rồi thiếp đi. Mấy người nháo nhác gọi taxi và người nhà. Tiếng chân rầm rập của người trên đồi cây cách đó xa xa chạy đến. 
Bích tỉnh dậy thì đã trưa hôm sau, nằm trên giường bệnh với cái tay băng trắng toát. Chồng Bích ngồi bên ngủ gật. Bác sĩ bảo, Bích bị thương phần mềm, khâu mấy mũi vai và rạn xương cánh tay. Đại diện công đoàn nhà máy cùng mấy chị em ở xưởng đang đứng chờ vào thăm ngoài hành lang.
Bích vuốt phẳng tờ quyết định công ty cử đi học móc ra từ túi áo, may quá nó không bẩn. Đó là thành quả bao ngày cặm cụi nhọc nhằn của Bích, ơn Phật, nếu có mệnh hệ gì thì không biết sẽ sao nữa… Mẹ chồng Bích cứ xuýt xoa: “Từ mai chị đừng làm cố nữa nha”. Bích dù đau ê ẩm khắp người nhưng cũng thấy hạnh phúc khi được mọi người yêu thương. Bích nghĩ đến ngày mai mình sẽ bước vào một chặng mới của cuộc đời, sẽ phải cố gắng nhiều hơn để thay đổi số phận, để lũ con của Bích không quá nheo nhóc. Bích vẫn luôn nghĩ mình sẽ cùng nhiều cô gái nông dân khác làm một công nhân gương mẫu, chăm chỉ lao động, có kỷ luật cao để có một tương lai tốt đẹp.
Bích chìm vào giấc ngủ. Những ý nghĩ trong trẻo của Bích hệt như ánh trăng non. Ngoài kia, thảm trăng vàng mênh mông trên đồng hoa cúc tím.


Trở về

Trở về

Trở về



 -Mẹ ăn xong thì ngủ chút nhé. Hôm nay con được nghỉ nên muốn dọn dẹp một lúc, nhà cửa bừa bộn quá - Vừa nói, Thư lại nhẹ nhàng lấy khăn lau những vệt thức ăn còn vương nơi khóe miệng mẹ chồng.
 Bà bị tai biến, nằm liệt giường đã 5 năm nay. Tuy không nói, không cử động được nhưng trí nhớ và cảm xúc thì không bị ảnh hưởng gì. Mỗi lần con dâu ân cần tắm rửa và chăm sóc mẹ, mắt bà lại ngân ngấn biết ơn.
Vào một chiều cuối đông, đứa bé gái bị bỏ rơi nơi cổng chùa khóc ngằn ngặt. Ngày rằm tháng đó, người đàn bà hằng tháng vẫn lên chùa thấy con bé kháu khỉnh, đôi mắt tròn xoe... Cô nhìn nó chăm chú, cho đến khi ánh mắt cô chạm phải cái nhìn của con bé. Cô xin phép sư trụ trì nhận nó làm con nuôi.... để rồi sau 24 năm, cô bé chính thức trở thành con dâu, là vợ con trai duy nhất của cô.
Một tuần bận bịu việc cơ quan, Thư không còn thời gian mà dọn dẹp nhà cửa. Nhà neo người, hai vợ chồng lấy nhau hơn 10 năm mà không có con. Tùng - chồng cô bận rộn với việc kinh doanh đi sớm về khuya, Thư vừa lo việc nhà vừa chăm mẹ chồng, vừa tất bật việc cơ quan.
Thư vội vàng nhấc máy thì đầu bên kia, tiếng Lan hối hả:
- Mày tới ngay quán cafe cuối phố giúp tao, việc gấp lắm.
- Thế có chuyện gì?
Vừa đến nơi, Lan bức xúc: - Mày nhìn đi kìa, tao bảo lại cứ không tin. Mày còn nói bọn họ là bạn cũ nữa không? Sáng mắt ra chưa.
Lan chỉ tay về phía cửa hàng quần áo đối diện. Nơi đó, Tùng đang cùng người phụ nữ khác chọn đồ sơ sinh. Ánh mắt và cử chỉ thật tình tứ và ân cần, không giống cái cách anh nhìn vợ. Có cái gì đắng chát nơi cuống họng, Thư cố gắng để không rơi nước mắt, không khóc vì cái điều cô biết chắc chắn nó đã xảy ra.
- Đi rồi kìa. Theo sát mau, phải bắt quả tang cho hai kẻ đó không cãi được.
- Đừng. Dừng lại ở đây đi Lan.
- Mày bị điên rồi. Không dám làm thì để tao. Đầu mày có được bình thường không đấy. Đi làm cả ngày, về còn chăm sóc hầu hạ mẹ hắn để rồi hắn cắm sừng mà vẫn ngồi im à?
Thư về nhà, cơm nước như bình thường. Bón từng thìa cháo cho mẹ mà nước mắt lăn dài. Bà mẹ linh cảm được chuyện gì khiến con dâu buồn bã, muốn an ủi động viên cô nhưng không thể. Mệt mỏi, cô ngủ thiếp đi.
- Sao em lại ngủ giờ này? Mẹ muốn đi vệ sinh mà không có ai. Ở nhà thì phải chú ý chứ.
- Em mệt quá nên ngủ quên thôi.
- Mệt á. Cơm nước còn chưa nấu, con cái không có. Mỗi cái việc lo cho mẹ chồng tí mà cứ kêu.
- Anh thôi đi. Ngày ngày, khi tôi bón từng thìa cháo cho mẹ anh, tắm rửa vệ sinh cho mẹ anh thì anh lại ra ngoài bồ bịch. Trong khi mẹ anh đau ốm, anh ôm ấp nâng niu người đàn bà khác. Anh tử tế lắm sao. Anh khác gì những kẻ vô đạo đức.
Bốp! Bốp... Những cái tát như trời giáng khiến cô ngã dúi dụi. Cô tiến sát lại gần Tùng, tay run run chạm vào vai anh ta. Đột nhiên, anh ta trợn trừng mắt lên nhìn cô. Hai tay anh ta bóp chặt lấy cổ cô, khiến cô giãy giụa.
- Thư! Thư! Em tỉnh dậy đi. Em sao thế?
Tiếng gọi, cùng với cái lay mạnh của Tùng làm Thư tỉnh giấc. Cô bàng hoàng như vẫn chưa tin đó chỉ là cơn ác mộng. Rồi cô ôm lấy ngực, ho một cơn thật dài, nó khiến cô đau đến ngạt thở. Cô chỉ tay về phía tủ "thuốc của em... lấy thuốc cho em..." - Tùng vội vàng chạy với lấy lọ thuốc và cốc nước đưa cho vợ.
- Em mơ gì mà lại khóc như vậy. Giấc mơ kinh hoàng lắm à? Chắc tại em mệt mỏi và thiếu ngủ quá nên suy nhược rồi. Mà em vừa uống cái gì đó?
- Không có gì đâu, em hơi mệt nên mua thêm thuốc bổ uống ấy mà.
- Hay hôm nào anh đưa em đi khám nhé.
- Em không sao, ngủ một lát là sẽ đỡ thôi.
Hôm sau Thư nói với chồng:
- Nay em có hẹn, anh ở nhà nấu cơm và cho mẹ ăn. Chắc em sẽ về muộn.
Tùng ngạc nhiên nhìn vợ. Lâu nay cô ấy có ra ngoài chơi đâu mà lại còn trang điểm nhẹ nữa. Chắc hẳn cuộc hẹn quan trọng nên nay nhìn Thư khác hẳn mọi ngày. Sáng trời u ám, mưa lạnh, Thư hít sâu lồng ngực, bước vào bệnh viện K theo lịch hẹn.
- Tình trạng của chị ngày một xấu đi. Các tế bào ung thư đã bắt đầu di căn. Nếu chị không nhập viện để điều trị hóa chất thì tôi e...
- Hôm nay tôi đến để cảm ơn và chào tạm biệt bác sĩ. Con người ta, sống chết đều không cưỡng lại được số mệnh. Tôi đang rất thoải mái tư tưởng. Những ngày cuối cùng, tôi muốn thực hiện những gì tôi chưa làm được.
Vị bác sĩ thở dài, lắc đầu ái ngại. Ra khỏi viện, cô gọi cho Lan tới quán cafe quen thuộc.
- Có chuyện gì giấu tao đúng không? Tao có cảm giác mày không được bình thường.
Lan vừa nói vừa nhanh tay giật lấy cái túi, vài thứ đồ lặt vặt và 1 lọ thuốc bung ra.
- Sao mày giấu tao? Mày có còn coi tao là bạn không? Hóa ra mày muốn ly hôn chỉ vì như này à? Vậy thì tao không đồng ý, tao không thể để lão ấy hất mày ra khỏi nhà khi mày đang ốm đau thế này.
- Mẹ và anh ấy không biết gì đâu. Tao không muốn ai phải khổ vì mình cả.
- Còn nước thì còn tát, mày phải nghe lời tao, nhập viện ngay.
Lan vừa nói vừa khóc. Cái ôm siết của Thư làm Lan càng khóc to hơn, hệt như một đứa trẻ bị đánh đòn oan.
- Thôi nào, tao có đau đớn gì đâu. Nhìn mày kìa, thương tao thì giấu kín chuyện này, để tao tự xử lý.
- Từ mai, em muốn anh về sớm làm việc nhà.
- Em bận đi đâu à?
- Vâng. Với lại em thấy em làm một mình mãi mà anh thì nhàn quá.
- Vậy để anh tìm thuê người.
- Không được. Em không muốn có người lạ vào nhà.
- Dạo này em khó hiểu thật.- Tùng tự nhủ hay cô ấy biết chuyện giữa mình và Thủy?
- Em nấu xong rồi đấy. Anh bê cháo vào cho mẹ ăn đi. Chiều em ra ngoài gặp bạn chút, anh ở nhà tắm rửa cho mẹ. Tối ăn cơm xong em về.
Tự tay mình bón cháo cho mẹ mà Tùng lại cảm thấy khó khăn thế. Tối đó Thư về muộn, cô thấy anh nằm vật trên giường, ngủ say mê mệt. Cô lấy chậu và nước ấm, đi vào phòng mẹ. Bà chưa ngủ, nhìn thấy Thư, mắt bà vui hẳn lên. Cô nhẹ nhàng dùng khăn lau mặt, lau tay cho mẹ và lại thay rửa lại cho bà vì biết Tùng là đàn ông nên chắc chắn sẽ không cẩn thận được. 
Từ nay, mỗi ngày anh ấy sẽ làm việc này cho mẹ. Ban đầu chưa quen nên chắc mẹ sẽ hơi đau. Mẹ ráng chịu chút mẹ nhé. Để anh ấy tập làm đi, mai này nhỡ con đi vắng, không ai làm cho thì biết làm thế nào.
Cứ thế, ròng rã ba tuần lặp lại những công việc chăm sóc mẹ, Tùng bắt đầu thấy cáu và nghi ngờ Thư.
- Nay em lại hẹn bạn sao? Em cũng lắm bạn nhỉ?
- Em có việc quan trọng cần làm.
- Việc quan trọng là việc gì?
- Thì việc riêng của em, sao anh tò mò thế.
Thư ngúng nguẩy xách túi và lên xe đi, bỏ mặc cái nhìn khó chịu sau lưng... Căn hộ 501, là nhà cô Thủy đây rồi. Thư ngập ngừng nhấn chuông, một lát sau, người phụ nữ đang mang bầu, khệ nệ ra mở cửa cho cô. Nhìn thấy Thư, cô ta thoáng giật mình. Mặt cô hơi tái đi, miệng ấp úng:
- Chị... sao chị?...
- Tôi vào nhà được không? - Chẳng cần cô ta đồng ý, Thư điềm nhiên bước vào. Cô quan sát căn hộ thật kỹ. Người phụ nữ này cũng ngăn nắp, gọn gàng. Cách cô ta bài trí căn phòng khá là ấm cúng.
- Cô đừng sợ, tôi đến đây không đe dọa hay trách móc gì cô. Tới giờ phút này, tôi phải cảm ơn cô vì đã chấp nhận làm người thứ 3 mà không đòi hỏi một danh phận.
Thư về nhà, trên người nồng nặc mùi rượu. Tùng vẫn đợi. Cô quăng cái túi xuống ghế sofa, đi vào nhà tắm, miệng hát cười như một kẻ đang yêu. Tùng cầm lấy cái túi, đột nhiên, điện thoại báo có tin nhắn. Anh hồi hộp và tò mò mở xem thử, một loạt những dòng tin nhắn nhủ yêu thương cứ nhảy múa trước mắt anh: "Mai mình gặp nhau không em?", "Nay mặc váy mới nhìn yêu thế."… Anh chạy tới cửa nhà tắm, đập ầm ầm.
- Em ra ngay đây cho anh.
Thư bình thản bước ra ngoài.
-Đây là lý do em bận à? Em hẹn bạn đây sao?
- Sao anh dám động vào đồ của em? Anh thiếu tôn trọng em vậy.
- Lâu chưa? Tôi hỏi lâu chưa? Anh ta là ai? có gì mà khiến cô lại lừa dối tôi?...
- Anh ta cho em tình yêu. Được chưa? Ly hôn đi, em không thể tiếp tục được nữa.
Thư bỏ lên phòng. Cuối cùng thì cũng phải đối diện cái khoảnh khắc này, cô nuốt nước mắt để mình không mềm yếu.
Kéo vali ra tới cửa, cô bị Tùng ngăn lại.
- Hãy để tôi được sống với người tôi yêu. Tôi không muốn chôn vùi tuổi thanh xuân bên một bà già bệnh tật, một người chồng vô tâm. Đơn ly hôn tôi đã ký và để trên bàn.
Thư bước ra khỏi căn nhà, không một lần ngoảnh đầu nhìn lại... Dừng chân nơi cửa chùa, cô ngước mắt lên nhìn tán cây to và xanh mát kia. “Con đã xuất hiện trên đời trong cái bọc bị bỏ rơi nơi cửa chùa và rồi cuối cùng thì đời con kết thúc cũng tại nơi này. Con biết ơn mẹ vì đã cứu vớt và bao bọc cho con. Nhân duyên của chúng ta, dừng ở đây mẹ nhé. Mẹ hãy tha lỗi cho đứa con bất hiếu này”. 
Đứa trẻ bị bỏ rơi năm nào, đã vĩnh viễn lìa xa cõi đời vì căn bệnh hiểm nghèo sau đó một tháng. Khi Tùng tìm đến, sư trụ trì kể lại, cô ấy hoàn toàn thanh thản và nhẹ nhàng ra đi không chút đau đớn nào. Đến lúc ấy, Tùng mới biết lý do thực sự vì sao Thư nhất định ly hôn.


Tuesday, February 18, 2020

Ăn hàu để chứng tỏ khả năng “yêu” với bạn gái, chàng trai 20 tuổi nhận cái kết đắng ngắt




 Vì muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông với bạn gái, chàng trai trẻ đã tích cực ăn hàu nhưng không ngờ lại phải xấu hổ vì tai nạn bất ngờ.

Nhiều nam giới muốn có một đêm lãng mạn với nửa kia, nhưng lo lắng bản thân không thể hiện tốt, nên có người sẽ sử dụng thuốc kích dục, hoặc cũng có người ăn thực phẩm tự nhiên giúp tăng cường sinh lý, tiêu biểu là ăn hàu.
Bác sĩ Quách Ngạn Lương chia sẻ với Ettoday: Có một chàng trai 20 tuổi đến phòng khám, anh ta bị tiêu chảy, một đêm đi ngoài hơn 10 lần, khiến người bạn gái cũng phải “chết ngất”. Theo lời kể được biết, chàng trai muốn có buổi hẹn hò vui vẻ, một đêm lãng mạn và muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông, do đó chàng trai đã ăn rất nhiều hàu sống. Vì cho rằng hàu rất giàu kẽm, sẽ rất tốt cho chuyện “phòng the”. Tuy nhiên, thay vì có cuộc “yêu” lãng mạn, chàng trai liên tục bị đau bụng, tiêu chảy và có hiện tượng đau nhức cơ bắp ở chân, vì không thể chịu đựng được nên đã đến bệnh viện khám.
Ăn hàu để chứng tỏ khả năng “yêu” với bạn gái, chàng trai 20 tuổi nhận cái kết đắng ngắt-2

Ăn hàu sống gây tiêu chảy


Mặc dù nói hàu nổi tiếng là “sữa trong biển”, nhưng hàu có hàm lượng kẽm cao, ăn nhiều hàu tươi rất nguy hiểm, bởi rất dễ bị ngộ độc do nhiễm norovirus. Norovirus (NoVs) được coi là nguyên nhân chính gây viêm dạ dày ruột cấp tính ở trẻ em và người lớn. Con đường truyền nhiễm chính của loại virus này là qua thực phẩm, nước, không khí và lan truyền từ người sang người.
Ăn hàu để chứng tỏ khả năng “yêu” với bạn gái, chàng trai 20 tuổi nhận cái kết đắng ngắt-2


Hàu sống chứa nhiều chất độc ăn nhiều có thể gây bệnh, thậm chí làm giảm "chuyện yêu"




Norovirus có thể xâm nhập vào hệ thống tiêu hóa của hàu. Nhìn chung, rất khó để loại bỏ Norovirus trong hàu chỉ bằng cách rửa. Do đó, nguy cơ nhiễm virus này ở động vật có vỏ chưa được nấu chín kỹ là đặc biệt cao. Norovirus rất dễ lây lan và các triệu chứng khi mắc bệnh bao gồm nôn mửa, tiêu chảy và có thể kèm theo đau đầu, sốt, đau thắt bụng, đau dạ dày, buồn nôn và đau cơ.
Ăn hàu có tăng cường sinh lý?     
Bác sĩ Quách Ngạn Lương cho biết, nhiều người cho rằng hàu rất hứu ích đối với chức năng tình dục, nguyên nhân là do trong hàu có “kẽm”, một chất dinh dưỡng không thể thiếu trong cơ thể con người, để duy trì hoạt động bình thường của hệ thống. Trong đó kẽm có liên quan đến chuyển hóa carbohydrate, protein và lipid. Nó cũng giúp duy trì chức năng bình thường của tinh hoàn và sản sinh tinh trùng, đồng thời cũng có thể thúc đẩy chức năng tuyến sinh dục và điều trị rối loạn sinh sản. Do dó hàu được coi là “vũ khí” giúp tăng khả năng tình dục ở nam giới.
 Tuy nhiên, nếu ăn quá nhiều hàu, hệ thống tiêu hóa sẽ phải làm việc cật lực để xử lý khối thức ăn giàu đạm này. Thậm chí ở những người tiêu hóa kém, khối số thịt hàu này sẽ bị sình hơi, chuyển hóa thành độc tố gây hại cho cơ thể. Chính vì vậy có nhiều người càng ăn nhiều hàu, càng thấy yếu “chuyện ấy”. Ngoài ra, cần chú ý là những người bị bệnh gan, bệnh mãn tính, bệnh về tiêu hóa… muốn khỏe sinh lý thì không nên cải thiện bằng cách ăn hàu sống.
Theo kết quả một cuộc nghiên cứu khác, thực tế loại thực phẩm này lại độc hại cho chốn phòng the vì hàu hấp thụ các độc tố và ký sinh trùng từ biển, khiến lượng kẽm bị nhiễm độc nặng.
Tất nhiên, hàu là loại thực phẩm đứng đầu trong bảng danh sách thực phẩm giàu kẽm. Và bạn không thể bỏ qua sản phẩm tinh chất Hàu đã được tinh chế và chứng nhận đạt tiêu chuẩn, được cánh mày râu tin tưởng sử dụng.


Hiện nay trên thị trường có rất nhiều sản phẩm hỗ trợ điều trị sinh lí nam. Bạn loay hoay không biết sản phẩm nào đáng tin cậy.
Chúng tôi xin giới thiệu Trong đó Tinh chất Hàu biển OB là sản phẩm chất lượng, an toàn đang được nhiều bác sĩ, nhà thuốc và người tiêu dùng tin tưởng




thực phẩm nam giới yếu sinh lí cần ăn-10

Hàu biển OB. thực phẩm hỗ trợ yếu sinh lí nam hiệu quả


1. Công dụng, lợi ích đối với sức khỏe sinh lý của nam giới

  • Hỗ trợ tăng cơ bắp cho nam giới
  • Hỗ trợ quá trình làm tăng hormon sinh dục nam testosterone, tăng cường sức khỏe và sinh lý nam
  • Hỗ trợ điều trị bệnh rối loạn cương dương, vô sinh, hiếm muộn, bệnh xuất tinh sớm
  • Hỗ trợ quá trình cải thiện số lượng và chất lượng tinh trùng, giúp tinh trùng khỏe hơn, tinh trùng nhanh hơn
  • Hỗ trợ làm tăng sự kích thích, sự hưng phấn và sự ham muốn tình dục, tác động và làm chậm quá trình mãn dục nam.

2.Công dụng, lợi ích đối với sức khỏe tổng thể

  • Hỗ trợ tăng cường sức khỏe của hệ tim mạch
  • Hỗ trợ quá trình tăng cường sức đề kháng
  • Hỗ trợ quá trình tăng cường tuần hoàn máu
  • Hỗ trợ quá trình tăng cường hoạt động của não bộ.
Công dụng và những lợi ích từ Tinh hàu biển OB đối với sức khỏe sinh lý của nam giới và sức khỏe tổng thể

3. Đối tượng sử dụng hàu biển OB

  • Nam giới thường xuyên luyện tập thể thao, luyện tập thể hình muốn tăng cơ nhanh
  • Những người muốn cải thiện chất lượng và số lượng tinh trùng
  • Nam giới đang trong thời gian mắc bệnh vô sinh, hiếm muộn, bệnh xuất tinh sớm, rối loạn cương dương
  • Những người cần tăng cường sức khỏe, tăng cường khả năng tình dục, khả năng sinh lý.
Mua Hàu Biển OB tại đây để đảm bảo hàng chính hãng và chất lượng bạn nhé


                                                                     MUA HÀU OB

Niềm hạnh phúc

Niềm hạnh phúc

Niềm hạnh phúc



 - Ông Thường bước khập khiễng, một tay buông thõng trong ống tay áo gió lùa, tay còn lại bưng rổ trứng gà từ góc vườn bước vào sân, miệng hồ hởi gọi vợ:
- Bà nó ơi, ra mà xem này, nay gà nhà mình đẻ nhiều trứng lắm! Trong bếp, bà Thoa đang lúi húi bỏ thêm mấy cành củi khô đun ấm nước cho nhanh sôi để pha trà, nghe chồng gọi, liền đon đả bước ra. Mắt hấp háy, miệng móm mém nhai trầu, bà nở nụ cười, để lộ hàm răng đã rụng đi vài chiếc, hỏi:
- Nhiều là bao nhiêu? Có hơn hôm qua không ông?
- Hơn chứ! Tôi đếm rồi. Cả thảy là chục quả.
- Tôi tính, số trứng này dành biếu ông Nguyên. Mấy bữa nay ông ấy đau nằm một chỗ. Nghe cái Liên, con dâu ông Nguyên bảo, ông ấy chả cơm nước gì được, chỉ húp được vài muỗng cháo thôi. Mình biếu chục trứng gà để ông ấy tẩm bổ, được không ông?
- Ừ. Bà không nhắc thì tôi quên. Thế để tôi đem sang, tiện thể thăm ông ấy luôn. Sắp tới, hội cựu chiến binh của xã đã lên kế hoạch tổ chức cho các anh em thương binh, bệnh binh, đảng viên hưu trí họp mặt. Mấy hôm trước, chúng tôi còn hào hứng hẹn nhau. Hy vọng là ông ấy nhanh khỏe lại. Ông Thường nói, giọng vừa phấn chấn vừa lo lắng.
- Phải đấy. Các ông từng là bạn chiến đấu, có với nhau biết bao là kỷ niệm. Làm sao có thể quên một thời kỳ oanh liệt trên chiến trường. Còn khỏe ngày nào thì còn gặp, còn vui ngày ấy. Ông Thường nghe vợ nói, khẽ gật đầu. Bao ký ức bỗng dồn về khiến ông thấy rưng rưng, xúc động. Ông cẩn thận để chục trứng gà vào cái túi vải nhỏ rồi thủng thẳng bước đi.
- Ông Nguyên ơi, đã khỏe nhiều chưa?
- Ông Thường đấy à? Vào đây! Mấy bữa nay đầu tôi choáng váng, quay cuồng. Ở chỗ có mảnh đạn còn găm bên trong ấy, nhức lắm. Rồi thì một bên mắt này nữa. Nhìn thứ gì cũng vương vướng, mờ mờ. Ông Nguyên vừa nói vừa chỉ vào mắt trái đã bị chột của mình. Từ giường, ông uể oải đứng dậy bước ra cái bàn gỗ đặt cạnh cửa sổ nhìn ra vườn để tiếp chuyện người bạn già của mình.
- Đây, bà nhà tôi bảo đem sang biếu ông chục trứng gà. Để đấy, cái Liên nó nấu cháo cho ông ăn. Chóng khỏe để mình còn tham gia gặp mặt trong ngày thành lập Đảng sắp tới chứ. Hôm qua, ông Thắng ở làng bên có điện thoại cho tôi. Ông ấy cũng chộn rộn chờ ngày vui ấy như mình ông à. Mình tập trung họp mặt rồi cùng đi viếng mộ mấy anh em đã khuất luôn.
- Ông nói phải. Ở cái tuổi gần đất xa trời như chúng ta, chẳng biết khi nào ông trời gọi đi. Khỏe được ngày nào mình trân trọng và sống ý nghĩa ngày ấy. Hôm nay, tôi thấy khỏe ra nhiều rồi. Giọng ông Nguyên nhẹ nhõm. Ông pha trà, rót nước mời bạn, rồi lại thủ thỉ:
-Ấy, dịp này, đài phát thanh toàn nói chuyện lịch sử. Nhờ đó mà mình như được sống lại với những năm tháng xưa hào hùng ông à.
Như được khơi gợi, ông Thường thấy vui vẻ. Ông Thường nhìn ông Nguyên, cả hai mỉm cười. Rồi họ cùng nhau nhắc về những kỷ niệm cũ. Ông Thường và ông Nguyên vốn là bạn thân từ thuở còn chăn trâu cắt cỏ. Cùng mang trong lòng tình yêu nước mãnh liệt và lòng căm thù giặc sục sôi. Cả hai viết đơn xin nhập ngũ cùng ngày. 
Họ lại cùng đơn vị và cùng chiến đấu trên một mặt trận. Suốt những năm tháng trên chiến trường chống Mỹ, cả hai đã lập được nhiều chiến công trong việc tiêu hao lực lượng quân địch. Giữa chiến trường đì đùng tiếng súng, họ được đơn vị kết nạp vào Đảng. Giây phút đứng trước cờ Đảng, cờ Tổ quốc, những người lính trẻ thấy thật thiêng liêng, tự hào. Lời thề kiên trung năm ấy hai ông luôn ghi nhớ. Những gian nan thời chiến, những khó khăn thời bình không làm họ nhụt chí.
Cuộc kháng chiến chống Mỹ kết thúc, đất nước hoàn toàn giải phóng, cả ông Thường và ông Nguyên trở về sống một cuộc đời bình lặng. Họ lập gia đình, sinh con. Rồi, chiến tranh biên giới nổ ra. Hai người đàn ông tuổi đã ngoài 30 ấy lại mang quân phục xách ba lô lên đường làm nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc. 
Chiến tranh biên giới kết thúc. Trong số những người may mắn trở về, có tên hai ông. Chỉ có điều, ông Thường bị cụt mất cánh tay phải đến cùi trỏ, chân trái bị đạn xẻ phải cưa bỏ hết cả bàn chân. Còn ông Nguyên thì hỏng mắt trái, trong đầu còn găm mảnh đạn, hễ khi trái gió trở trời là lại đau nhức.
- Hồi ấy, nếu không có thằng Kha, chắc bây giờ tôi cũng đã được mấy chục cái giỗ rồi. Tôi nhớ hôm ấy là trận đấu ác liệt, tôi bị trúng đạn, máu me loang lổ. Thằng Kha từ phía sau chạy tới, cõng tôi chạy tức tốc. Nó để tôi ở nơi an toàn rồi quay lại lấy khẩu súng. Có ai ngờ… nó bị trúng đạn, ngã gục ở chính cái chỗ đã cứu tôi. Ông Thường lặng đi bùi ngùi. Mắt ông rơm rớm khi kể về người đồng đội, cũng là ân nhân của mình. Ông Nguyên tiếp lời:
- Trong trận đánh cuối cùng, đầu tôi dính mảnh đạn, mắt trái loang lổ máu. May mà có đồng đội mình kịp đến, không cũng…
- Chiến tranh đi qua đã lâu lắm rồi. Thế mà thi thoảng, trong giấc mơ, tôi vẫn thấy mình cầm súng, cùng với ông rồi thằng Kha, thằng Thắng đứng bên nhau canh gác suốt cả đêm.
- Tôi thì hay mơ về những đêm mưa rừng, hiếm hoi những phút giây rảnh rỗi, cùng nhau kể chuyện vợ con, gia đình. Đứa nào cũng cười tít, đứa nào cũng ước mơ, cũng dự định. Rồi thi nhau đem ảnh vợ con, gia đình, người yêu ra khoe. Có đứa còn bảo, sau cuộc chiến này, về nhà sẽ xây lại ngôi nhà khang trang cho vợ con ở. Đứa bảo sẽ đẻ thêm thật nhiều con. Đứa bảo sẽ cưới vợ... Thế mà… cách chiến thắng có mấy ngày, nhiều đứa đành phải bỏ lại những ước mơ tốt đẹp ấy nơi chiến trường, mãi mãi không trở về với người thân, quê hương và bạn bè.
Câu chuyện thời chiến của hai người lính già cứ thế trôi đi bên những nhấp trà, tiếng thở dài, cái gật đầu, nghẹn ngào, im lặng… Những câu chuyện cũ như thế, thi thoảng vẫn được hai ông kể đi kể lại như mới diễn ra trong ngày hôm qua. Khi thì kể cho chính những người đồng đội đã từng vào sinh ra tử với nhau nghe, khi thì cho con cháu,… 
Thế mà cảm xúc với cả ông Thường và ông Nguyên vẫn cứ vẹn nguyên như lần đầu kể lại. Những năm tháng vào sinh ra tử, cùng đồng đội “súng bên súng, đầu sát bên đầu” là ký ức tươi đẹp, thuần khiết của hai người lính già. Về với đời thường, họ vẫn gắn bó với nhau, chia ngọt sẻ bùi.
- Để tôi gội đầu cho ông! Bà Thoa, tay cầm cái gáo dừa múc từng gáo nước từ từ gội đầu cho chồng. Cánh tay phải bị cụt đến khuỷu của ông Thường tựa vào đầu gậy, đầu ông hơi cúi xuống để cho vợ gội. Hơn 40 năm nay, ông vẫn được vợ quan tâm, chăm sóc từ những điều giản đơn như thế.
Vợ chồng ông Thường bà Thoa sinh được hai người con. Một trai, một gái. Cả hai đều chọn thành phố làm nơi lập nghiệp và sinh sống. Đứa nào cũng đã có gia đình riêng, công việc ổn định. Đã rất nhiều lần, hai con động viên ông bà bán ngôi nhà đang ở để lên phố sống chung nhưng ông bà nhất quyết không đồng ý. Dẫu có tuổi, nhưng còn đi lại được, còn làm việc được, ông bà không muốn phiền hà đến con cháu. 
Mảnh vườn nho nhỏ với mấy luống rau sạch, trước là để ăn, sau là bán, mua mắm muối, nữa thì đem cho xóm giềng. Thêm đàn gà hơn chục con, thi thoảng con cháu về có cái làm thịt rồi thì trứng gà để gây giống, khi thì biếu xóm giềng. Thế thôi cũng đủ khiến ông bà cảm thấy an vui, tự tại với cuộc sống hiện tại. Ông Thường tủm tỉm cười:
- Thế này là hạnh phúc nhất bà nhỉ? Bà Thoa móm mém nhìn chồng cười.
Hôm nay, gia đình ông Thường tổ chức một bữa cơm có đầy đủ con cháu trên phố về. Ông bà mời cả ông Nguyên sang chung vui. Nghĩ đến những năm tháng chiến tranh gian khổ, được cống hiến hết mình cho Tổ quốc, nghĩ đến cuộc sống yên vui trong thời bình, ông Thường và ông Nguyên nắm chặt tay nhau nở nụ cười thật tươi, lòng ngập tràn một niềm hạnh phúc. Họ mãi bên nhau, là những người đồng đội.


Saturday, February 15, 2020

Nụ cười hạnh phúc

Nụ cười hạnh phúc

Nụ cười hạnh phúc



 -Chủ nhật này mẹ tao sẽ cho tao xuống phố chơi đấy.
 - Hè này, mẹ tao hứa sẽ cho tao về ngoại. Thằng Phan và thằng Xô khoe với nhau niềm vui vì có mẹ. 
Chúng liếc nhìn Thương bằng cặp mắt đồng cảm: 
- Mẹ mày mất rồi. Ba thì đi làm ăn xa. Bà ngoại mày thì già yếu. Tội mày. Phan bảo.
- Ừ. Nghe mẹ tao bảo, mẹ thằng Thương qua đời lâu lắm rồi. Xô thêm vào.
- Không. Mẹ mình vẫn ở đây, vẫn ở trong này này. Thương chỉ tay vào túi áo đã tuột đường chỉ đến phân nửa, nói.
- Mày nói sao…? Mẹ mày… Không thể nào. Hai đứa kia vừa ngạc nhiên vừa nhìn nhau cười. Nhưng thấy Thương cứ khư khư giữ lấy túi áo trước ngực, chúng tò mò, bước lại gần:
- Đây này… Mẹ mình đây này. Thương lôi ra một tấm ảnh nhỏ. Người trong ảnh đích thị là mẹ nó. Mẹ đang bế nó hồi nó 1 tuổi. Mẹ nhìn nó trìu mến, môi cười tươi như hoa. Nó nâng niu tấm ảnh lấy từ chiếc hộp gỗ ngoại nó giấu kỹ trong đáy tủ. Nó giấu, định bụng sẽ giữ riêng một mình nó biết. Nhưng vì tụi thằng Phan, thằng Xô đang nói về mẹ chúng. Thương cũng muốn khoe về mẹ nên nó quyết định phá bỏ lời hứa ban đầu.
- Ôi! Đây chỉ là một bức ảnh. Ừ… thì mẹ mày trong ảnh. Nhưng giờ… mẹ mày đã qua đời rồi.
- Không. Mẹ mình vẫn ở đây. Thương đứng phắt dậy, mắt trừng nhìn hai đứa bạn cùng tuổi, bỗng dưng nước mắt ròng ròng. Nó quay ngoắt, chạy một mạch về phía con đường hun hút, hai bên toàn cỏ gianh tốt um, đôi chân trần dẫm trên lớp sỏi lởm chởm giữa cái nắng đầu hè gay gắt, tay vẫn khư khư giữ tấm ảnh.
- Mấy tấm ảnh chụp của mẹ thằng Thương mình nhớ đã giấu kỹ ở cái hộp gỗ, đặt dưới đáy tủ này, sao giờ mất đâu một tấm. Có khi nào… thằng cu Thương… Bà Xa trầm ngâm. Bà đoán già đoán non chuyện về bức ảnh. Đôi mắt già nua của bà lặng lẽ khi nghĩ về số phận của đứa con gái mệnh bạc.
Chị Mạn, con gái bà Xa lấy chồng từ năm 19 tuổi. Chồng chị là anh Lai, người cùng làng, vốn tứ cố vô thân. Bà Xa cũng vui vì anh Lai là người thật thà, hiền lành lại thương vợ. Vợ chồng chị Mạn anh Lai ở chung với bà Xa trong ngôi nhà nhỏ ở cuối làng. Hai vợ chồng làm lụng quanh năm cũng chẳng đủ tiêu. Vì thế, họ chẳng dám nghĩ đến chuyện sinh con. Nhưng sao có thể vì cái đói mà sợ sinh con. Bà Xa phân tích rồi giục con:
- Nghèo thì nghèo cũng phải có lấy đứa con! Nhà không có tiếng trẻ con lạnh lẽo lắm!
Thế rồi chị Mạn cũng mang thai. Làng quê quanh năm hết hạn hán lại lũ lụt, cơm chỉ bữa khoai bữa sắn… Thằng cu Thương chào đời. Nó èo uột, thiếu cân nhưng nhờ sữa khoai sắn mẹ nó ăn nên trộm vía thằng bé cũng có da có thịt. Để có tiền nuôi con, anh Lai phải làm nghề thợ đụng. 
Nhưng đồng tiền kiếm được cũng vặt vẹo, nhỏ giọt. Cái ngặt cái nghèo đi liền với bệnh tật. Chị Mạn bị ung thư không có tiền chạy chữa. Bệnh chuyển nặng rồi qua đời. Thằng bé Thương khi đó mới lên 3 tuổi.
Nhớ hồi mẹ nó còn sống, nó quấn lấy mẹ như sam. Mẹ nó đi đâu, làm gì, nó cũng bám lấy áo theo đi cho bằng được. Ngày mẹ nó mất, nó chỉ quanh quẩn ngồi bên chứ chẳng chịu đi đâu. Nó nghĩ mẹ chỉ đang ngủ chứ chẳng hề biết rằng nó đã mất mẹ mãi mãi. Nó không khóc cũng chẳng cười. Nó ít nói hẳn, chỉ thích lẳng lặng ngồi một mình, tay chân không buồn nhúc nhích. Bà Xa và anh Lai vì không muốn thằng bé chứng kiến cảnh đưa mẹ nó đi chôn nên lựa khi nó đang ngủ thiếp rồi di quan, dù ngoài trời mưa tầm tã.
Từ ngày vợ mất, anh Lai gầy sọp hẳn. Bà Xa thì ngày một già cả, thường xuyên đau bệnh. Suốt thời gian đầu, Thương nhớ mẹ, ngày nào nó cũng hỏi bà và bố nó:
- Mẹ đâu rồi? Sao mẹ không về với con? Sao mẹ không chơi với con nữa? Nghe nó hỏi, mẹ con bà Xa chỉ biết nín lặng, quay đi gạt nước mắt.
Thấm thoát cũng 7 năm. Bà Xa nhiều lần khuyên con rể gá nghĩa với người đàn bà có cùng hoàn cảnh trong làng. Bà bảo, lỡ ông trời có gọi bà đi bất chợt, cũng có người thay anh Lai chăm sóc thằng cu Thương. Nhưng anh Lai bảo:
- Con chỉ muốn sống như thế này thôi, cũng là cách trả nghĩa mẹ thằng Thương và cho con của con một cuộc sống bình yên. Anh Lai quyết định vào Nam làm thuê. Anh để con trai ở nhà nhờ bà Xa chăm sóc. Anh hứa khi nào kiếm được tiền kha khá, anh sẽ về.
- Thương, có chuyện gì mà cháu ngồi buồn vậy? Nghe giọng bà Xa hỏi, Thương đang ngồi dưới gốc dâu bên bờ giếng, liền len lén giấu tấm ảnh vào trong túi áo, đưa tay quệt vội hàng nước mắt chưa kịp khô, giọng gượng gạo:
- Dạ. Không có chuyện gì đâu ngoại.
- Nói cho ngoại biết sao cháu lại buồn? Bà Xa gặng hỏi. Thương nức nở:
- Cháu nhớ mẹ! Cháu rất muốn gặp mẹ. Các bạn được mẹ dẫn đi học, đón về. Các bạn được mẹ dẫn đi chơi, mua cho thứ này thứ khác. Còn cháu thì… cháu chỉ được gặp mẹ qua ảnh này. Thương từ từ lôi tấm ảnh trong túi áo đưa về phía bà của nó. Bà Xa cầm lấy tấm ảnh, lòng đau như cắt.
- Cháu ngoại của bà. Đứa cháu tội nghiệp của bà. Bà Xa ôm cháu vào lòng, bà hiểu trái tim bé bỏng của nó đang rất yếu đuối, đang bị tổn thương và rất cần sự chở che, yêu thương. Nó khóc. Bà cũng khóc. Đôi dòng nước mắt đục ngàu của bà lăn xuống kẽ miệng mặn chát.
- Có ngoại đây. Rồi bố Lai nữa. Ngoại và bố sẽ thay mẹ yêu thương cháu, sẽ bù đắp cho cháu. Bà Xa vỗ nhẹ vào vai thằng bé, giọng đứt đoạn, khẽ khàng. Thương ôm chặt lấy ngoại của nó, tiếng thút thít càng to dần.
Thương đến trường. Cái áo cộc mặc trên người đã xỉn màu, cái quần đùi cũng cong tớn, đôi dép tổ ong nham nhở vết dính vết hàn, dây vải, đoạn thép níu cột chằng chịt. Hai chân nó lem luốc bùn đất vàng ố. Nó đội trên đầu chiếc mũ tai bèo bạc phếch trước khi vào Nam bố nó để lại. Mồ hôi nhễ nhại ướt đầm trán và tóc gáy. Tay nó vẫn nắm chặt tập sách, vở, cây bút… Bóng nó nhỏ thó, thui thủi đến tội nghiệp.
Đoạn đường từ nhà đến trường dài hơn hai cây số, ngày nắng cũng như mưa, Thương đều cuốc bộ một mình. Nắng thì sách vở cầm tay. Mưa thì giấu trong ngực áo. Nhiều hôm đi học về, cả người lẫn sách ướt sũng. Có hôm, Thương sốt li bì. Thương cháu, bà Xa cũng chỉ biết lấy mấy thứ lá quanh nhà nấu nước xông cho nó chứ tiền đâu đưa cháu đến bệnh viện. Thằng bé khổ đã quen nên chẳng bao giờ thấy nó than vãn bất cứ điều gì. Nhiều khi nghĩ, bà Xa lại tự trách số kiếp mình sao cứ mãi nghèo khổ để đến con cháu phải khổ theo.
- Ngoại ơi, ước gì cháu có một cái cặp để đựng sách vở. Mùa mưa đến rồi, mấy cuốn sách bị ướt, dễ bị rách lắm ngoại ạ.
- Ừ… Mùa mưa đến rồi. Bà Xa chỉ biết nhắc lại lời cháu rồi im lặng.
Anh Lai vào Nam đã hơn nửa năm nhưng vẫn chưa có tin tức gì báo về. Bà Xa đã dò la thăm hỏi người quanh làng làm trong Nam nhưng cũng không một ai gặp anh, bà đâm lo. Mấy suy nghĩ thoáng qua đôi khi khiến bà chột dạ, lo lắng. Rồi bà lại tự động viên mình. Chắc bố thằng Thương sẽ về thôi.
Mấy bữa nay, Thương hay ngồi một mình. Ngay cả khi đến lớp, Thương cũng ngồi một mình. Bà Xa tìm gặp cô giáo Nga, cô giáo dạy Thương trên lớp, biết được Thương buồn vì đề văn cô ra tả về chiếc cặp đi học, nó bỏ giấy trắng vì không biết viết như thế nào. Thương đi học về. Nó im lặng. Ngoại nó hỏi, nó lí nhí:
- Cháu không thể làm bài văn tả về chiếc cặp vì... Bà Xa xoa đầu thằng bé. Bà hiểu nỗi buồn trong câu nói ngập ngừng của nó.
Sáng hôm sau, bà Xa ra đầu làng. Bà thấy người ta ngồi tết những sợi dây ni lông thành những chiếc giỏ đựng đồ hết sức xinh xắn. Bà nghĩ, sợi ni lông đan thành giỏ được thì một chiếc cặp từ sợi ni lông cũng sẽ làm được. Ngày xưa bà cũng từng đan làn tre, giỏ tre cho nhà ông Bá trong làng nên bà còn nhớ cách đan. Bà hỏi về giá của một bó sợi ni lông và vui mừng vì nó vừa với túi tiền bà tằn tiện, chắt bóp được. Bà đem về. Suốt đêm đó, bên ngọn đèn dầu, bà tỉ mẩn đan.
- Ngoại ơi, ngoại sao thế?
- Ngoại hơi mệt chút thôi. Ngoại… tặng cháu chiếc cặp này! Bà Xa mỉm cười cầm lấy chiếc cặp có dây đeo làm từ những sợi ni lông màu xanh lam vừa hoàn thành đưa về phía Thương.
- Một chiếc cặp. Ngoại đã đan nó? Vậy là ngoại đã thức cả đêm để làm chiếc cặp này cho cháu đấy ư? Lần đầu tiên trong đời, cháu thấy một chiếc cặp đẹp đến vậy. Thương sung sướng. Nó ôm lấy bà Xa, nói lời yêu thương và cảm ơn bà rối rít. Nó say sưa nghe bà nó kể từng bước để làm chiếc cặp từ những sợi ni lông màu xanh lam. Và nhờ có ngoại, bài văn cô giáo giao về, nó cũng đã hoàn thành.
Buổi trưa, khi hai bà cháu đang ăn cơm, người đưa thư đứng ngoài cổng gọi Thương ra lấy thư bố nó gửi về. Nó vui vẻ đọc cho ngoại cùng nghe. Trong thư, bố nó báo cuối tháng này sẽ về. 
Bố còn hứa sẽ mua cho nó một chiếc xe đạp mới để đi học. Thằng bé hạnh phúc, cười híp mí. Nó nói với ngoại nó rằng tối nay sẽ ngồi viết thư gửi vào Nam cho bố, sẽ khoe với bố về chiếc cặp mới ngoại vừa tặng và hứa với bố sẽ cố gắng học thật tốt.
Chiều hôm ấy, Thương đến trường. Nó vui vẻ hẳn. Bên thằng Phan, thằng Xô và đám bạn trong lớp, nó say sưa kể về chiếc cặp mới, về chiếc xe đạp bố hứa sẽ mua... Nó cười… nụ cười lấp lánh niềm hạnh phúc.